Vung Tau is about 125 kilometres from Ho Chi Minh City. It is a popular holiday resort where millions of people spend their holidays each year.
It was on a Sunday in the summer that we had a picnic in Vung Tau. I went there with my uncle and his family. There were five of us, my uncle, my aunt, their two young children and me. My uncle drove us there in his car.
We arrived there at about nine in the morning. The beach was already crowded with other holiday-makers. Anyhow we managed to get a good place with a rented parasol and we put our things there. My aunt laid out a mat for us to sit on.
In double-quick time we were enjoying ourselves in the sea, except my aunt. She just sat on the mat watching us.
The water was cool and refreshing, and I loved splashing it on my cousins. However, the hot sun above could be quite uncomfortable. So after about an hour or so, my uncle told us to sít in the shade for a while. The sun was getting increasingly hot, so we reluctantly came out of the sea.
In the shade of some trees we built some sandcastles. Time passed so quickly. Soon we heard my aunt calling us to have lunch. We ran to her and helped ourselves to the delicious food she had brought. Then we had several glasses of ice-cold drink from the thermos fiask.
After lunch we played a while more in the sea. The sun was just too hot. So we walked over to one of the hotels nearby and washed ourselves with clean freshwater.
When we returned, my aunt had already packed everything in the car. So all of us got into the car and my uncle drove us back home to the city.
Vũng Tàu cách thành phố Hồ Chí Minh khoảng 125 cây số. Nó là một nơi nghỉ mát nổi tiếng và hàng triệu người người đến nghỉ mát mỗi năm.
Vào một ngày chủ nhật trong mùa hè chúng tôi đã đi dã ngoại ở Vũng Tàu. Tôi đến đó cùng với gia đình chú tôi. Tất cả chúng tôi gồm năm người, chú tôi, có tôi, hai đứa em con của cô chú và tôi. Chú tôi lái xe chở chúng tôi đến đó.
Chúng tôi đến nơi khoảng chín giờ sáng. Bãi biển đã đông nghịt những người đi nghỉ mát. Dẫu sao chúng tôi cũng kiếm được một chỗ tốt với một cái dù thuê và chúng tôi bỏ đồ đạc ra ở đó. Cô tôi trải một tấm bạt để chúng tôi ngồi.
Nhanh như cắt, chúng tôi đã vui chơi dưới nước ngoại trừ cô tôi. Cô chỉ ngồi trên tấm bạt và trông chừng chúng tôi.
Nước biển thật mát và làm người khỏe hẳn ra, và tôi thích té nước vào hai đứa em họ. Tuy vậy nắng nóng bên trên có thể rất khó chịu. Thế nên chỉ sau khoảng một giờ chú tôi bảo chúng tôi vào ngồi dưới bóng mát một lúc. Mặt trời càng lúc càng nóng, vì vậy chúng tôi miễn cưỡng rời khỏi nước biển.
Dưới bóng mát của vài thân cây chúng tôi xây lâu đài trên cát. Thời gian trôi nhanh. Chẳng mấy chốc chúng tôi nghe cô tôi gọi về dùng bữa trưa. Chúng tôi chạy đến với cô và tự lấy thức ăn mà cô đã mang theo. Rồi chúng tôi uống vài ly nước mát lạnh đựng trong bình thủy.
Sau bữa ăn trưa, chúng tôi chơi thêm một lúc dưới biển. Mặt trời quá nóng. Thế nên chúng tôi đi đến một khách sạn gần đó để tắm rửa bằng nước ngọt.
Khi chúng tôi trở lại, cô tôi đã gói ghém mọi thứ vào trong xe. Thế là chúng tôi lên xe và chú tôi chở chúng tôi trở về thành phố.
No comments:
Post a Comment