Pages

Tuesday, March 12, 2019

A frightful experience. Bài luận tiếng Anh viết về một trải nghiệm kinh khủng.


I had to walk through an area filled with undergrowth to get to the shop. It was not too unpleasant except that I had to keep to the narrow footpath and did not blunder into the bushes. 

Buying some flour from the shop seemed harmless enough. The shop Was the nearest one and my mother reckoned I was Old enough to run a Simple errand for her. Suddenly I heard a growl from within some bushes. A ferocious dog aPpeared in front of me with its fangs bared. I froze. If it were to attack me I knew I could not fight it. I had heard that if you kept still, a dog would not attack. It worked. The dog came up to me and sniffed me all over, but it did not bite me. I trembled with fear but dared not move. After a while it lay down beside me. I thought it was safe to go, but the moment I moved a leg it stood up and growled fiercely again. I was tr aPpedl The dog would not let me move. What could I do? 

I waited in fear. As long as I remained still, I was all right, but how long could I stand there like that? My feet were already feeling numb. 

Then I had an idea. The shop was just a short distance away. I shouted "Help! Help!" with all my might. The dog looked confused but did not attack me. 

The shopkeeper heard my shouts and came to investigate. The dog, which was obviously his, wagged its tail and folded back its ears. He quickly brought a chain and tied it to a post. I was so relieved. The shopkeeper apologized and gave me a free packet of Hour. 

What a frightful experience it was. Anyway I never had anymore trouble with the dog. The shopkeeper kept it tied up at all times. 


Tôi phải đi bộ qua một khu vực đầy những lùm bụi để đến một cửa hàng. Việc này không có gì quá tệ ngoại trừ việc tôi phải đi theo một lối mòn chật hẹp và không đâm sầm vào các bụi cây. 

Mua một ít bột từ cửa hàng có vẻ chẳng có gì nguy hại. Cửa hàng này là nơi gần nhất và mẹ tôi cho rằng tôi đã đủ lớn để chạy việc vặt cho bà. 

Thình lình tôi nghe một tiếng gầm gừ cách tôi vài lùm cây. Một con chó hung dữ xuất hiện trước mặt tôi và nó đang nhe nanh ra. Tôi sợ cứng cả người. Nếu nó tấn công, tôi biết tôi không thể chống trả. Tôi có nghe nói rằng nếu bạn đứng im thì con chó sẽ không tấn công. 

Việc này hiệu quả. Con chó tiến đến tôi và đánh hơi khắp người nhưng nó không cắn tôi. Tôi run sợ nhưng chẳng dám cử động. 

Sau một lúc nó nằm xuống bên cạnh. Tôi nghĩ rằng đã an toàn để có thể đi, nhưng ngay khi tôi cử động một chân thì nó đứng lên và lại gắm gừ rất dữ tợn. Tôi đã bị mắc kẹt! Con chó không cho tôi cử động. Tôi có thể làm gì đây? 

Tôi chờ đợi trong sợ hãi. Miễn là tôi đứng im tôi sẽ an toàn, nhưng tôi có thể đứng như thế này được bao lâu? Tôi cảm thấy đôi bàn chân bắt đầu tê cống. 

Thế rồi tôi chợt nảy ra một ý. Cửa hàng chỉ cách đó một khoảng ngắn. Tôi la to hết sức bình sinh: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Con chó trông có vẽ không hiểu việc gì nhưng nó không tấn công tôi. 

Người chủ cửa hàng nghe tiếng tôi la và đến xem. Con chó, hóa ra là của ông ta, vẫy đuôi và cụp tai lại. Ông nhanh chóng mang ra sợi dây xích và cột nó vào một cây cột. Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm. Người chủ cửa hàng xin lỗi và miễn phí cho tôi gói bột. 

Thật là một trải nghiệm kinh khủng. Dù sao đi nữa tôi không bao giờ gặp rắc rối với con chó đó nữa. Người chủ cửa hàng đã luôn luôn xích cổ nó lai. 

No comments:

Post a Comment