Pages

Tuesday, March 12, 2019

Unexpected but good. Bài luận tiếng Anh về điều Bất ngờ nhưng tốt đẹp.


What a fine day! Tuan was sure that he would see his present on the dining table. It has been like this for the past 15 years. His parents would place the present next to his glass of milk. He had given hint after hint for the past month. He had even slipped pictures of the mobile phone into his parents' briefcases. It was impossible that they would not get the message. 

There was nothing on the table! They acknowledged his morning wishes and talked as if there were nothing special about the day. His mother merely reminded him to clear his writing table. 

Tuan quickly ran out of the house as he did not want his parents to see his expression. He was disappointed that they have forgotten his birthday! He would be better off if he joined his friends at the old people’s home. As he did not want his driver to know where he was going, hé rode his own bioycle. 

He got off his bicycle and realized how fine the weather was. The sun was shining brightly as lif to give him joy. The chirping of the birds lightened his heart. He walked with a spring in his step to the home. As he looked around, he saw people laughing and enjoying themselves. These people were old folks, neglected by their children, yet they were happy. Why should he be sad? 

He went home and set about tidying his table, knowing that his mother expected him to respect her wishes. Wait! What's this? An air ticket to Nha Trang for a scuba diving course! “We prefer that you learn something rather than have the latest mobile phone. Hope this does not disappoint.” 

He should have known that his parents would not let him down. 


Thật là một ngày đẹp trời! Tuấn tin chắc sẽ nhìn thấy món quà của cậu trên bàn ăn. Việc này vẫn xảy ra như thế trong 15 năm qua. Ba mẹ cậu sẽ đặt món quà cạnh bên ly sữa của cậu. Cậu đã đưa ra hết gợi ý này đến gợi ý khác trong suốt một tháng vừa qua. Thậm chí cậu còn lén bỏ những bức hình của chiếc điện thoại di động vào những chiếc cặp của ba mẹ cậu. 

Không thể nào họ chưa nhận được thông điệp ấy. 

Chẳng có món gì trên bàn cả! Họ đã chấp nhận lời chào buổi sáng của cậu và vẫn nói chuyện như thế chẳng có gì đặc biệt về ngày hôm nay. Mẹ cậu chỉ nhắc nhở cậu dọn dẹp bàn học gọn gàng. 

Tuấn nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vì cậu không muốn ba mẹ cậu nhìn thấy nét mặt của cậu. Cậu thất vọng vì họ đã quên ngày sinh nhật của cậu! Cậu sẽ cảm thấy tốt đẹp hơn nếu cậu tham gia với bạn bè ở nhà dưỡng lão. Vì cậu không muốn người tài xế biết mình đi đâu nên cậu đã đi xe đạp của cậu. 

Cậu bước xuống xe đạp và nhận thấy thời tiết thật là đẹp. Mặt trôi chiếu sáng rực rỡ như thể mang cho cậu niềm vui. Tiếng chim hót làm tâm hồn cậu nhẹ nhôm. Cậu bước đến ngôi nhà với bước chân tràn trề sức sống. Khi cậu nhìn quanh, cậu thấy mọi người cười và đang vui vẻ. Đây là những người giả bị con cái bỏ bê, nhưng họ vẫn vui vẻ. Thế thì tại sao cậu lại buồn chứ? 

Cậu về nhà và bắt tay vào dọn dẹp bàn học gọn gàng vì biết rằng mẹ cậu mong đợi cậu biết tôn trọng ý muốn của bà. Khoan! Cái gì đây? Một chiếc vé đi Nha Trang để dự một khóa lặn có bình dưỡng khí! “Ba mẹ muốn con học được điều gì đó hơn là có chiếc điện thoại di động đời mới nhất. Hy vọng việc này không làm con thất vọng”. 

Đáng lẽ cậu phải biết rằng ba mẹ cậu không bao giờ làm cậu thất vọng. 

No comments:

Post a Comment